Dân miền Trung quê tôi thường đón
tháng 11 về trong những cơn mưa nặng hạt. Tiết trời bắt đầu trở lạnh
cũng là lúc vị giác nhắc nhớ những món ăn thời cả nhà quây quần bên nồi
cơm lúa mới nghi ngút khói. Trong đó, tôi nhớ nhất là món cá đồng kho lá
gừng của ngoại. Món gì mà vừa mặn vừa cay lại để thương để nhớ quá đỗi.
Đủ loại cá đồng nung núc, quẫy đạp trong những chiếc gàu múc lên. Nào cá rô, cá tràu, cá dìa, cá cui...
Những con cá lớn, ngoại muối sươi treo
lên chạn bếp hong khói để dành ăn dần. Riêng cá cỡ bằng ba ngón tay
người lớn, ngoại làm sạch, uốn cong xiên que đũa rồi nướng trên bếp than
đang cháy đượm. Mưa càng nặng hạt, mùi thơm của cá đồng nướng lại càng
lan tỏa. Thơm đến riết róng, bỏng ruột. Ngoại nhìn cô cháu gái đang đỏ
mắt thòm thèm nhắc: “Chưa có ăn được đâu nghen, phải kho mấy lượt nữa
mới ra con cáđồng trong bữa cơm quê đó”.
Cá vừa chín tới, ngoại nhẹ tay rút cái
xiên tre để bầy cá nằm yên trong một cái xoong lớn rồi lẹ làng đổ xâm
xấp nước mắm loại ngon bắc lên kho. Như thế, cá sẽ thấm trọn vị nước mắm
mà đậm đà, cứng cáp, để mấy ngày cũng không sợ thiu. Kho xong lượt nước
mắm, ngoại mới cho chút bột ngọt, hành, ớt, tiêu và nước dừa xiêm vô
kho lần nữa. Để cá trên lửa than riu riu, ngoại ra vườn ngắt nắm lá gừng
vô xắt nhỏ bỏ vào nồi cá. Mùi thơm của nồi cá kho lúc này thật đặc
biệt, hòa chung mà không trộn lẫn.
Trong cái lạnh tháng 11, cái góc bếp
ấy thơm nồng vị cá đồng nướng béo ngậy, mùi mắm, mùi ấm áp của lá gừng,
hành ớt... Nó gợi lên hình ảnh những ruộng đồng xanh mướt có con mương
uốn quanh, có khóm dừa đung đưa nghiêng mình làm dáng, có ngoại vào ra
trong ngôi nhà lợp tranh vách đất liêu xiêu.
Tôi bỗng giật mình, trố mắt trước câu
“coi vậy chứ vẫn chưa ăn được đâu” lần thứ hai của ngoại. Cá đã chín,
mùi đã thơm nhức mũi, ngoại còn chờ gì nữa? Trái với cái bụng đang sôi
ùng ục của con cháu, ngoại già lại cứ đủng đỉnh, cá đồng phải kho hai
lửa ăn mới đúng điệu. Mà đúng điệu thật! Chiều đó, cả nhà tôi được ăn
bữa cơm đậm chất đồng nội với cá đồng kho, rau muống luộc. Có vậy thôi
mà mắc công, mà chờ đợi, mà ngon, mà thương nhớ hoài hoài...
Comments[ 0 ]
Post a Comment